Giữa cái vòng quay đó, Duy Mông Cổ – người đàn ông có chút “hoang dã” trong tâm hồn, một chút “cowboy giữa đời thực”, đã tìm cho mình một nơi để trú ẩn: nhiếp ảnh phong cảnh.

Cứ mỗi khi cảm thấy năng lượng đang cạn kiệt, anh thu xếp mọi thứ, vác máy ảnh lên vai, hướng về phía núi rừng. Ở đó không có deadline, không có điện thoại reo liên hồi, không có ai chờ quyết định. Chỉ có anh, thiên nhiên, và những nhịp thở thật chậm. Anh không đi để chụp một bức ảnh đẹp. Anh đi để sống chậm lại – để cảm nhận, để kết nối lại với chính mình qua từng khung hình.
Hồi ức đầu tiên – khi đam mê bắt đầu cất tiếng gọi
Vào một buổi sáng sớm tinh mơ, trong làn sương còn đọng trên những tán cây, mặt trời vừa ló dạng sau đỉnh núi Sawtooth ở vùng Stanley phủ đầy tuyết trắng, đó là thời khắc Duy Mông Cổ đi “săn” khoảnh khắc. Với cái nhiệt độ âm khắc nghiệt vào buổi sáng sớm luôn làm cho những tay “máy” run run vì cái lạnh, những ngón tay lạnh buốt và tê cứng, nhưng thay vào đó là sự choáng ngợp của những cảnh đẹp. Trước mặt anh là một khung cảnh hùng vĩ, không lời nào đủ diễn tả – thế rồi, những cú click máy được cất lên, và những khoảnh khắc “vàng” được lưu giữ lại. Từ những khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng: nhiếp ảnh không chỉ là chuyện tìm chụp một bức hình đẹp, mà là hành trình kết nối sâu thẳm giữa mình với tự nhiên.
Mỗi tấm ảnh, với anh không đơn thuần là một khung hình. Đó là một lá thư gửi đi từ trái tim, chứa đựng cảm xúc nguyên sơ và thông điệp sống sâu sắc. Nó không “khoe khoang” về nơi anh đã đi qua, mà lặng lẽ kể câu chuyện về sự sống – về những lúc con người cần dừng lại, để thở chậm, và để lắng nghe chính mình qua tiếng thì thầm của thiên nhiên.

Nhiếp ảnh – lối về của tự do và sự trưởng thành
Từ khoảnh khắc đầu tiên đặt tay lên chiếc máy ảnh, Duy Mông Cổ đã biết rằng hành trình phía trước không chỉ là thỏa sức với đam mê, mà là trở về – trở về với chính mình. Kể từ đó, anh không ngừng bước chân chinh phục những vùng đất mới vì mỗi lần khám phá vùng đất mới cũng chính là hành trình khám phá bản thân. Mỗi lần rời khỏi gian bếp, tạm gác lại vai trò là một đầu bếp tận tụy, một người chủ nhà hàng gánh vác trách nhiệm cùng nhân viên, hay người đàn ông thầm lặng vun vén cho tổ ấm nhỏ – là một lần anh chọn cho mình một lối về trong trẻo và tự do giữa thiên nhiên.
Nhiếp ảnh với anh không chỉ là đam mê. Đó là liều thuốc hồi phục năng lượng, là cách để anh “refresh” tâm hồn sau những ngày bận rộn trong công việc và cuộc sống. Mỗi chuyến đi là một cuộc đối thoại nội tâm – nơi rừng núi, đồng cỏ, dòng suối và cả những khung trời hoang dã… đã trở thành người bạn đồng hành, nơi anh không phải “gồng lên để làm tốt”, mà chỉ cần “lặng im để cảm nhận”.
Với Duy Mông Cổ, nhiếp ảnh không đơn thuần là chuyện "chụp", mà là một nghệ thuật sống: nghe – nhìn – và cảm. Mỗi lần đứng giữa thiên nhiên rộng lớn, anh như nghe được tiếng thì thầm, hơi thở của đất trời và cái bao la của một thế giới không đòi hỏi phải chứng minh điều gì cả.
Qua góc nhìn ống kính, anh học được cách kiên nhẫn khi chờ một khoảnh khắc đẹp đến đúng lúc, học cách trân quý điều bình dị đang hiện hữu, và học cách trưởng thành trong tĩnh lặng – không cần hào nhoáng, không cần gấp gáp. Bởi lẽ, có những vẻ đẹp chỉ dành cho những ai đủ tinh tế để dừng lại, để lắng nghe, để sống chậm mà sâu.
Thiên nhiên – Người thầy vĩ đại và những bài học quý giá
Với Duy Mông Cổ, thiên nhiên không chỉ là nơi anh thỏa sức chụp ảnh. Đó là người thầy lặng thinh nhưng uyên thâm, luôn biết cách dạy anh những bài học sâu sắc nhất – không qua ngôn từ, mà bằng chính hơi thở của núi rừng, gió trời và ánh sáng.

Là một người có chút “hoang dã” trong tâm hồn, một chút “cowboy giữa đời thực”, Duy Mông Cổ không ngại rẽ lối khỏi những con đường đông đúc, để tìm đến những vùng đất chưa in dấu chân người. Từ những buổi sáng lặng lẽ bước trên tuyết trắng ở Idaho, đến những buổi chen lấn trong dòng người ở đất nước Canada xinh đẹp chỉ để lưu lại sự giao thoa của đất trời trong sự kiện nhật thực toàn phần – anh sống như một lữ khách rong chơi giữa thiên nhiên, nhưng thực chất là đang trở về với bản thể của chính mình.

Mỗi chuyến đi không chỉ mang lại những bức ảnh nghệ thuật, mà còn là hành trình chiêm nghiệm. Anh học được rằng vẻ đẹp cũng như cuộc sống luôn đổi thay. Bức tranh núi Sawtooth hùng vĩ hôm nay, nhưng ngày mai có thể chìm trong sương mù hoặc bị phủ kín bởi tuyết trắng. Chính điều đó khiến mỗi khoảnh khắc trở nên vô giá và không thể lặp lại.
Thiên nhiên dạy anh biết chậm lại để trân trọng, biết im lặng để lắng nghe. Không còn áp lực từ nhà hàng, từ sổ sách, từ vai trò người chồng- người cha – người đầu bếp – người chủ. Chỉ còn lại Duy Mông Cổ và bầu trời rộng lớn. Ở đó, anh không cần phải cố gắng trở thành một ai khác, không cần diễn vai, không cần hoàn hảo, không vỏ bọc – chỉ cần là chính mình, chân thật, nhẹ tênh và tự do.
Và có lẽ, chính giữa khoảng không mênh mông ấy, anh đã tìm thấy lý do vì sao mình đến với cuộc sống này: để sống có chiều sâu, để cảm, để lặng, để ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất – không chỉ bằng ống kính, mà bằng cả trái tim.

Sống là “đang sống” – là để sống một cuộc đời “đáng sống”
Dù là người đứng sau sự thành công của nhà hàng #1MongolianBBQ – thương hiệu liên tục được vinh danh bởi các tổ chức ẩm thực uy tín nhất tại Boise, Idaho – Duy Mông Cổ chưa bao giờ để mình bị “nuốt chửng” bởi guồng quay công việc. Anh hiểu rõ: nếu không tự tạo khoảng lặng cho riêng mình, ta sẽ dần đánh mất niềm vui sống giữa những lịch trình dày đặc và áp lực vô hình.
Với anh, đam mê nhiếp ảnh không phải là “thú chơi sang” hay “sở thích vụn vặt”. Nó là lối thoát, là nơi để tái tạo năng lượng, là cách để tâm hồn được làm mới sau những ngày dài căng thẳng. Anh không chờ “thời gian rảnh”, bởi anh biết… rảnh rỗi là điều xa xỉ nếu ta không chủ động tạo ra nó. Thay vào đó, anh lên kế hoạch sống, giống như cách người ta lên kế hoạch kinh doanh – đầy trách nhiệm, nhưng cũng đầy đam mê.
Mỗi bức ảnh anh chụp không đơn thuần là hình ảnh – mà là lời nhắn nhủ lặng thầm: hãy dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn, hãy đi, hãy sống, và hãy để trái tim dẫn đường. Những chuyến đi xa, những khung cảnh tĩnh lặng, những khoảnh khắc đơn sơ ấy giúp Duy Mông Cổ khẳng định một chân lý sống: thành công không nằm ở bao nhiêu thứ bạn sở hữu, mà nằm ở việc bạn có đang thật sự sống – trọn vẹn, sâu sắc và đúng với phong cách của chính mình.
“Tôi chọn cách sống đang sống – không phải để hơn ai, mà để không đánh mất mình.” – anh chia sẻ bằng ánh nhìn bình thản mà kiên định.
Với Duy Mông Cổ, sống đúng với đam mê, sống có chiều sâu, và biết trân trọng từng khoảnh khắc – đó mới là “giàu có” đích thực. Và anh tin rằng, nếu mỗi người đều biết giữ lại cho mình một ngọn lửa riêng – một đam mê, một khoảng trời, một cách sống đúng với mình – thì cuộc đời này sẽ rực rỡ và đáng sống biết bao nhiêu.
Những khoảnh khắc để lưu giữ – Hành trình ghi dấu cuộc đời
Mỗi bức ảnh của Duy Mông Cổ chụp không chỉ đơn thuần là một khung hình được bấm máy – mà là một lát cắt đầy cảm xúc của cuộc sống, là một mảnh ký ức được gói ghém bằng ánh sáng, góc nhìn và tình cảm chân thành. Đó là lúc ánh bình minh rón rén luồn qua kẽ lá, là khi làn sương mỏng khẽ phủ lên đỉnh núi cao, hay những cơn gió buốt mùa đông thổi qua triền đồi tuyết trắng – những khung cảnh tưởng như lặng im ấy, lại nói lên muôn vạn điều.
Với anh, mỗi khoảnh khắc ấy là một bản tình ca không lời giữa con người và thiên nhiên, nơi cảm xúc được vang lên bằng hình ảnh thay vì câu chữ. Mỗi tấm ảnh là một lần ghi dấu hành trình – không chỉ là hành trình qua những vùng đất, mà còn là hành trình trưởng thành trong chính tâm hồn mình.
Chúng là những lát cắt mà người xem có thể chạm vào, để cảm thấy bình yên, để gợi nhớ một ký ức xa xăm, hay đơn giản – để thở chậm lại giữa nhịp đời tất bật.

Trong thế giới bộn bề này, nếu không có một niềm đam mê để trở về, con người dễ lạc giữa những mục tiêu không tên. Với Duy Mông Cổ, nhiếp ảnh không phải là nơi trốn chạy thực tại, mà là nơi anh trở về để chạm lại chính mình – nơi tâm trí được nghỉ ngơi, cảm xúc được cởi mở, và tâm hồn được hong nắng giữa bầu trời rộng lớn.
Anh tin rằng, mỗi người đều xứng đáng có một góc nhỏ cho riêng mình – để mơ, để sống, để yêu lấy từng khoảnh khắc bình dị nhưng đầy sức sống. Với người này có thể là âm nhạc, với người khác là đọc sách, du lịch, vẽ… Còn với anh, đó là đứng giữa thiên nhiên, bấm máy để lưu giữ lại một khoảnh khắc, và thầm nói với chính mình: "Mình đang sống, đúng nghĩa là sống."
Duy Mông Cổ không mong bức ảnh của mình khiến ai trầm trồ, chỉ mong một ánh nhìn dừng lại đủ lâu để thấy được một điều gì đó đẹp đẽ hơn ngoài khuôn hình: một cảm giác, một tiếng vọng nội tâm, hay chỉ đơn giản là một sự lặng yên đầy thảnh thơi giữa nhịp sống hối hả.

Cuộc sống không chỉ là những kế hoạch và trách nhiệm, mà còn là hành trình để tìm ra điều khiến trái tim mình thật sự an yên.
Nếu bài viết này có thể giúp cho ai đó dừng lại một chút, lắng nghe bản thân kỹ hơn một chút… và rồi nhận ra rằng: ai cũng xứng đáng có một đam mê để theo đuổi, một niềm vui khiến mỗi ngày trở nên đáng sống — thì đó chính là thông điệp từ Duy Mông Cổ gửi đến bạn.
“Hãy sống đúng với phong cách của bạn, vì sự giàu sang và hạnh phúc bên trong bạn, hãy nắm bắt những cơ hội và lưu giữ từng khoảnh khắc để cuộc sống của bạn được thăng hoa."
Hãy thử - Hãy tìm - Hãy sống, vì chỉ khi sống đúng với điều mình đam mê, ta mới thật sự được thăng hoa.
Link channel: https://www.youtube.com/@duymongco
Link Facebook: https://www.facebook.com/duymongco.info