
Anh có thể chia sẻ một chút về cuộc sống hiện tại của mình tại Coconut Creek?
Hiện tại tôi đang sống ở Coconut Creek, một thành phố khá yên bình ở Florida. Ở đây không quá ồn ào, không quá dày đặc những tòa nhà chọc trời, nhưng lại có rất nhiều mảng xanh, không khí trong lành và đặc biệt là gần biển.
Tôi luôn cảm thấy may mắn vì chỉ cần lái xe tầm hơn 20 phút là có thể đứng trước bờ biển, hít một hơi gió mặn nồng thật sâu rồi để tâm trí mình trôi theo tiếng sóng. Đó là điều tôi trân trọng nhất trong cuộc sống hiện tại: được sống gần thiên nhiên, gần biển, và được chọn một nhịp sống phù hợp với bản thân.
Điều gì khiến anh gắn bó và yêu biển đến vậy?
Thật ra tôi cũng không nhớ chính xác mình yêu biển từ khi nào, chỉ biết là mỗi khi đứng trước mặt nước rộng lớn đó, tôi luôn thấy mình nhẹ nhõm hơn. Biển đối với tôi không chỉ là cảnh đẹp để chụp hình hay để đi chơi, mà giống như một người bạn rất thân. Khi chuyển đến sống ở Coconut Creek – nơi chỉ cách biển một quãng đường ngắn, tôi có cảm giác như mình được trở về đúng “vùng an toàn” của tâm hồn.
Buổi sáng, tôi thường pha một tách cà phê nóng, sau đó lái xe ra biển. Tôi thích đi bộ chậm trên bãi cát, nhìn mặt trời từ từ nhô lên trên đường chân trời, ánh sáng phản chiếu trên mặt nước. Những khoảnh khắc đó khiến tôi có cảm giác vừa tự do, vừa rất gần với bản thân mình.

Anh thường nhắc đến câu cá như một thú vui rất đặc biệt. Câu cá mang lại cho anh điều gì?
Với nhiều người, câu cá là một “môn giải trí” hoặc một cách thử vận may. Với tôi, nó giống như một hình thức thiền vậy. Có những hôm ngồi cả buổi mà chẳng câu được con nào. Nghe thì có vẻ “thất bại”, nhưng thật ra tôi vẫn thấy vui. Chỉ cần được ngồi đó, tay cầm cần câu, mắt nhìn ra mặt nước, nghe tiếng gió, tiếng sóng, là những suy nghĩ nặng nề trong đầu tự nhiên nhẹ đi rất nhiều.

Tôi ít khi đi câu một mình, thường rủ vài người bạn. Mỗi người mang theo chút đồ ăn, vài chai nước lạnh, rồi chúng tôi vừa ngồi chơi, vừa nói chuyện. Thời gian lúc đó trôi chậm lại lắm. Không có deadline, không có tiếng chuông điện thoại dồn dập, chỉ có tiếng cười, tiếng sóng và đôi khi là tiếng kéo dây câu reo lên khi được cá.
Bên cạnh biển và câu cá, anh còn có niềm đam mê với nấu ăn. Nấu ăn đóng vai trò gì trong cuộc sống của anh?
Tôi không phải đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng tôi thích nấu ăn lắm. Đối với tôi, nấu ăn là một dạng kết nối – kết nối với bản thân, với bạn bè và với những khoảnh khắc vui vẻ. Tôi hay nấu những món mang hương vị biển: cá nướng, sò hấp, salad tươi với dầu olive… Đơn giản thôi, không cầu kỳ, nhưng tôi cố gắng làm mọi thứ bằng sự chăm chút.

Có lần, sau buổi câu cá khá “bội thu”, cả nhóm quyết định không vào nhà hàng mà nhóm lửa ngay trên bãi cát, nướng luôn số cá vừa bắt được. Ngồi ăn trên bờ biển, tay cầm miếng cá nóng hổi, chân chạm cát, tai nghe tiếng sóng, cảm giác đó thực sự không nhà hàng sang trọng nào mua được.
Nấu ăn đối với tôi không chỉ là làm ra món ăn ngon. Đó là cách để tạo ra không gian ấm áp, để mọi người có cớ ngồi lại với nhau, cười nói, chia sẻ. Mỗi lần nấu xong, nhìn bạn bè ăn ngon miệng, nói chuyện rôm rả… tôi thấy đó là một kiểu hạnh phúc rất giản dị nhưng sâu.
Nhiều người trẻ hiện nay cảm thấy cuộc sống quá vội vã, nhiều áp lực. Anh nghĩ thế nào về “sống chậm” giữa thời đại hiện nay?
Tôi không nghĩ sống chậm là làm ít lại hay trốn tránh trách nhiệm. Đối với tôi, sống chậm là biết dừng lại đúng lúc để lắng nghe mình đang cần gì. Xã hội bây giờ, mọi thứ diễn ra rất nhanh. Ai cũng có thể vô tình bị cuốn vào những cuộc so sánh, những mục tiêu vật chất, những kế hoạch không ngừng nghỉ. Nếu không cẩn thận, mình sẽ sống theo mong đợi của người khác, chứ không phải của chính mình.

Tôi chọn sống chậm bằng cách ưu tiên những điều làm mình thấy thật sự bình yên: đi biển, câu cá, nấu ăn, tụ tập với bạn bè thân. Những thứ đó không mang lại danh vọng hay tiền bạc lớn, nhưng mang lại sức khỏe tinh thần, sự cân bằng và cảm giác “mình đang sống”, chứ không chỉ “tồn tại”.
Ngoài biển, câu cá và nấu ăn, anh còn thích đi đó đây. Những chuyến đi ngắn ở Florida mang lại gì cho anh?
Tôi không phải kiểu người “xê dịch” liên tục, nhưng tôi rất thích những chuyến đi ngắn. Có khi là chạy xe vài tiếng đến một vùng biển mới, có khi chỉ là khám phá một góc nhỏ khác trong chính bang Florida.
Miền Nam Florida rất đa dạng: từ những thành phố sôi động như Miami, Fort Lauderdale đến những vùng biển yên bình hơn, hay những hòn đảo nhỏ rợp bóng dừa. Mỗi nơi cho tôi một cảm xúc khác nhau.

Đối với tôi, đi đâu không quan trọng bằng mình đi với tâm thế như thế nào. Tôi không đi để khoe, để “check-in”, mà để hít thở, quan sát, thưởng thức món ăn địa phương, trò chuyện với người bản xứ, và tích lũy những kỷ niệm nhỏ. Sau mỗi chuyến đi như vậy, tôi thường thấy mình hiểu bản thân rõ hơn, biết mình thích gì, cần gì.
Anh có muốn gửi gắm điều gì đến những người đang loay hoay đi tìm bình yên cho riêng mình?
Nếu có một điều tôi rút ra được sau những năm sống gần biển, thì đó là: “Bình yên không ở quá xa đâu.”
Bạn không cần phải đi đến một nơi nổi tiếng hay đạt được điều gì thật lớn lao mới cảm nhận được hạnh phúc. Đôi khi, chỉ cần dành chút thời gian cho chính mình, tạm tắt điện thoại, tìm một góc thật yên tĩnh và lắng nghe tiếng gió, tiếng sóng hoặc đơn giản là nhịp thở của chính mình, bạn đã bắt đầu chạm vào bình yên rồi.

Nếu có thể, hãy cho mình quyền sống chậm lại một chút, lắng nghe mình hơn là lắng nghe sự thúc giục của thế giới bên ngoài. Mỗi người sẽ có “biển” của riêng mình, có thể là âm nhạc, là núi rừng, là gia đình, là bếp ăn, hay một góc nhỏ nào đó nơi bạn thấy lòng mình dịu đi. Việc của bạn là tìm ra nó, và cho phép mình gắn bó với nó.
Cảm ơn anh Henry Buil vì những chia sẻ chân thành và đầy cảm hứng. Chúc anh luôn giữ được nhịp sống bình yên, tiếp tục tận hưởng từng nhịp sóng, từng buổi câu cá, từng bữa ăn ấm áp bên bạn bè và tìm thêm thật nhiều khoảnh khắc đẹp trong hành trình của mình.